Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào.
Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.
Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.
Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.
Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.
Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt.
- Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Đừng làm mọi người buồn lo.
Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác.
Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Mệt và không thích thú. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.