Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.
Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế?
Ông lão giật thót mình: Ấm! Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích.
Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Một giọt rơi xuống sách. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn.
Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.
Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau.
Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.
Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.
Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu.