Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ. Tôi chỉ xin ông chỉ giùm tôi một điều thôi. Vô phòng giấy của ông, tôi thấy ông đương bận kêu điện thoại.
Nhưng ngày hôm đó, tôi quyết hành động có lý trí hơn; tôi tránh không nghĩ tới điều tôi muốn mà để hết tâm tư vào những ý muốn của thân chủ, và trước hết, phải làm sao cho họ nói "Phải, phải" ngay từ lúc đầu. Cho con chó chạy lại đàng xa kia đi, cho khuất mắt tôi. Và ngạc nhiên làm sao, ông ưng liền, lại còn cho tôi nhiều hơn số tôi muốn nữa.
Có biết nguyên do đó, bạn cũng chẳng cần nhắc tới làm chi. Tôi biết bạn nghĩ gì khi đọc đầu đề chương này. Hãng biết rằng tính không lộn.
Và khi bàn tới điều kiện mở tiệm, ông Fletcher đã phát ra những tư tưởng này: Đã lâu rồi, một cậu bé Hòa Lan tới di trú nước Mỹ. Phương pháp ông giản dị lắm.
Tôi chỉ mê mẩn nghe thôi. Đừng uổng công làm mất thì giờ tôi! Đi chơi!". Ông nhất định từ đó không chống lại ý kiến người khác nữa.
Sách dày 307 trang, bằng một cuốn sách đáng giá hai đồng. Sau nhiều lần thất bại, ông Wesson hiểu rằng phương pháp của ông dở, và ông đã theo vết xe của người khác rồi. Cháu sành và có óc thẩm mỹ.
Ông cùng viên đại lý tại miền đó, đi thăm một khu có nhiều người Hòa Lan làm chủ trại. Cho nên người ta trốn mày hết: không ai chỉ bảo chi cho mày hết, vì vô ích. Isaac Marcosson, nhà quán quân về môn phỏng vấn các danh nhân, nói rằng phần đông phỏng vấn viên không thành công chỉ vì quá chăm chú tới những câu vấn thành ra không chú ý nghe những câu đáp.
Rõ ràng là một tia nắng xuyên qua mây mù. Tôi nhất định làm cho bà ấy đương thù ghét tôi, phải có thiện cảm với tôi. Lawes, giám đốc khám Sing Sing, công nhận rằng những lời khuyến khích có nhiều kết quả rất tốt, cả với những tội nhân chai nhất.
Dù bà có lầm lỗi gì đi nữa, ông cũng không bao giờ chỉ trích bà, không bao giờ trách bà nửa lời, và nếu ai cả gan chế giễu bà thì ông chồm lên để bênh vực bà một cách chân thành dữ tợn. Và đàn bà không hiểu được tại sao đàn ông không đối đãi với mình một cách lịch sự, khôn khéo để được lợi cho họ. Con vật đó có thể giết một con sóc hay cắn một đứa nhỏ! Lần này tôi bỏ qua cho, lần sau tôi bắt được nữa thì tôi bắt buộc phải làm biên bản đưa thầy ra tòa".
Tôi nhận ngay rằng chú ấy hoàn toàn có lý mà tôi thì hoàn toàn có lỗi. Cậu thôi học từ hồi mười ba tuổi, phải làm công cho một công ty nọ. Tôi hoan hỉ nhận lời và cám ơn họ đã giúp tôi rất đắc lực.