Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra.
Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn.
Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Chẳng có gì để thấy xót thương. Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta.
Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.
Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm.
Cảm thấy khỏe hơn một chút. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.
Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ.
Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Này, lấy cho chú mấy chai bia. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo.
Sai là vô trách nhiệm. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.