Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Liên miên liên miên đục vào óc.
Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết.
Hình như mắt tôi rơm rớm. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.
Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi.
Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến.
Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Nó cũng như tình yêu thương.
Có phải em đang muốn nói anh câm đi? Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.
Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.
Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.
Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi.