Chỉ có mình Chíp và một vài ni cô đang quét lá. đôi lúc bạn bắt gặp một gã rất lạ đang cầm cái giỏ rất quen để rồi từ chiếc miệng rất quen phát ra những âm thanh rất lạ. Trong mắt mọi người họ là những con người thành đạt, những tưởng dù có mơ cũng không dám nghĩ đến một ngày mình được như vậy, nhưng không ai biết trái tim họ bất hạnh hơn bất cứ ai, những vết thương hằng sâu đến nỗi họ không còn cảm giác và thậm chí quên mất rằng… mình có một trái tim.
Như thường lệ, một tô bò kho, hai ổ bánh mì, bàn bên phải, góc trong cùng. Nơi được mệnh danh là thung lũng Silicon, trung tâm công nghiệp của nước Mỹ trong lĩnh vực công nghệ và tập trung hầu hết các tập đoàn hành đầu thế giới. Trang trí phòng bạn bằng những bức ảnh, ánh sáng.
- Bà về phù hộ tao mày ạ, hồi tối coi film khuya quá ngủ luôn có học được chữ nào đâu – Minh “Lé” khấp khởi. "Uh, con có thắc mắc gì thế, con nói đi?" - tôi nhạc nhiên đáp lại. Tuy nhiên từ góc nhìn đa chiều đó, chúng ta sẽ có những đáng giá khách quan nhất về mọi vấn đề và tự tin hơn trong quyết định theo chiều xuôi của mình.
- Uhm, không có gì, mang đến niềm vui và hạnh phúc cho người khác cũng là một cách tìm đến niềm vui cho chính mình đấy Ghét à! Thôi ta thăng nha! “Mỗi câu truyện ngắn là một tâm sự, cảm xúc thực của chính tác giả từ những vấn đề trong cuộc sống. Sự trưởng thành về thể chất và tinh thần của chúng tôi cũng kéo theo "sự trưởng thành" của những trận đối đầu, không còn những trận chiến vì bánh kẹo hay đồ chơi nữa mà chuyển sang những chủ đề mới, "ô mai" hơn, “ô mai” như cái độ tuổi của chị em tôi.
Nói đến đây thôi có lẽ các bạn cũng có thể tưởng tượng được sự tồn tại mãnh liệt của Ghét như thế nào. Tôi chợt nhận ra giữa tôi và chị không phải luôn chỉ có những điểm bất đồng và những trận đấu khẩu mà còn có những điểm chung và những sợi dây liên kết vô hình mà vô tình khi trước tôi đã không nhận ra. - Ấy chết, con qua nhà bác Tư làm gì, hôm nay Mồng 1 Tết, không được đi lung tung đâu nhé, như thế không ngoan đâu!
- Bà về phù hộ tao mày ạ, hồi tối coi film khuya quá ngủ luôn có học được chữ nào đâu – Minh “Lé” khấp khởi. Nếu bạn ném nó xuống bùn, nó sẽ kêu: "bẹt". Không có mục đích thì bạn sẽ làm rối hết mọi việc lên.
Dù sao… mình vẫn muốn cô ấy được vui. Thiên hạ đồn, gã là một người đứng xa thì khó gần, mà đứng gần thì khó xa, luôn nhìn cuộc đời bằng kính viễn vọng và soi mọi thứ diễn ra xung quanh bằng kính hiển vi. Những khách quen không chỉ đến từ Tokyo, Kyoto, Hokkaido, thậm chí đến từ Hồng Kông, Singapore… Trong phòng làm việc đơn sơ của anh chất đầy thư chuyển phát nhanh gửi từ khắp nơi.
Tôi tự hỏi với độ tuổi này lẽ ra bà cụ phải có con cháu chăm sóc, phụng dưỡng chứ, sao lại để bà ngồi một mình ngoài quán thế này?! Cái suy nghĩ mông lung ấy của tôi chạy từ tai này sang tai kia rồi quay lại gõ lên đầu mình, "Bà Tám thế không biết?! Nguội cả thức ăn rồi!" Bò kho mà nguội thì không gì kinh khủng bằng, mỡ bò đông lại thành từng mảng, bám vào môi trông cứ như là đớp phải hồ dán vậy, khó chịu tởm! Nghĩ đến đó là thấy ớn lạnh, tôi tranh thủ chén lia lịa, miếng bò kho như muốn bay cả ra ngoài,. Nhiều lúc nghĩ lại chuyện đó tôi thấy thật buồn cười và đáng yêu làm sao! Mọi chuyện diễn ra hằng ngày như vậy đó, nó cứ như một cuộn film chiếu đi chiếu lại không sai một ly một tấc.
Và có lẽ Chíp cũng không phải là ngoại lệ, bước chân cô hướng về phía ngôi chùa mà không một chút suy nghĩ hay nói cách khác là như một trạng thái ngoài ý thức. Cả lớp reo hò như điên vì vốn chẳng có đứa nào mặn mà gì với môn học này cho lắm, những đứa chưa học bài lại còn mừng hơn: - Sao bạn lại ở một nơi tang tóc như vậy? Mùi Thịt Thối cười nói:
" - tôi cười đáp lại, cô bé lấy làm thích thú nhe hàm răng chiếc trắng chiếc đen cười tít mắt, cả lớp ùa lên cười theo. Bạn nên tạo thói quen tưởng tượng. Vì là con út nên tôi dành được sự "hậu thuẩn" của ba mẹ, thế là tôi lại lật ngược được tình thế và được mẹ "đền" cho một chiếc bánh khác to hơn.