Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Cười vui cho dễ sống.
Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người…
Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền. Thế giới đầy rẫy những hận thù.
Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Nhưng cũng thông cảm với ông ta.
Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…
Chắc hôm nay có việc gì. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy.
Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Câu chuyện có vẻ như vầy.
Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người. Nháy: Chiều đi đá bóng. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.
Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.