Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Rất rối rắm và hoang mang.
Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia.
Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn.
Không phải điệu cười chua chát. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.
Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Là ích kỷ, rất ích kỷ.
Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.
Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối. Còn một ngày nữa mới tới hạn. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ.
Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.
Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế.
Hắn cũng thông minh đấy chứ. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.