Khi chúng khám phá ra điều ấy thì tôi không có mặt tại phòng giấy. Lẽ cố nhiên, trong lúc nói chuyện, tôi hỏi ông làm cách nào cho khỏi buồn bực. Ông đáp: "Tôi nghĩ rằng cứ suy nghĩ hoài về vấn đề của ta, chỉ làm cho ta hoang mang và thêm lo.
Nhưng nếu tôi chán ngán không muốn câu thì bạn thử đoán sẽ ra sao? Tôi sẽ mệt lử sau khi trèo gian nan ở trên núi cao hơn 2. Điều này chí lý lắm. Tôi đã có dịp gặp ông Bernard Baruch - viên cố vẫn chính thức của sáu vị Tổng thống Hoa Kỳ: Wilson, Harding, Coolidge, Hoover, Roosevelt và Truman.
Nhà tôi say sưa làm việc, không hề còn biết lo buồn". Chính ông đã tuyên bố rằng: "Những bác sĩ mát tay nhất thế giới là Điều độ, Bình tĩnh và Vui vẻ". Hồi đó tôi sống một thời kỳ khó khăn.
Tôi làm việc thêm đến hơn hai giờ mỗi ngày, vậy mà chẳng hề thấy mệt bao giờ cả". Nhưng nhà chuyên trị bệnh thần kinh tuyên bố rằng ta mệt hầu hết đều do cảm xúc và tâm trạng của ta. Tôi bèn mở bức thư xem ba tôi viết gì.
Ông đã biết lợi dụng nguồn mãnh lực ấy bằng cách quay về với Thượng Đế. Rồi lần lần tôi thất vọng đến nỗi khinh nghề và có ý giải nghệ. Tôi phân vân như lạc hướng.
Castles, một trong những nhà đầu cơ đã thành công nhất từ trước tới giờ. Cách đây mấy năm, một ông chủ hàng cơm tỉnh Spokane, thuộc tiểu bang Washington, đã ngã đùng ra chết sau một cơn thịnh nộ. Chưa có trại nào bị gió tung lên trời, thì theo luật trung bình, đêm nay cũng không sao hết; mà nếu rủi trại mình có thổi tung đi nữa thì qua trại khác chứ có gì đâu.
Còn họ thì rồi họ sẽ đau như ông hiện đau". William James cũng nói tương tự như vậy: "Tín ngưỡng là một trong những năng lực giúp cho loài người mạnh sống. Tôi có thể ở lì trong phòng này mà không lại hãng nữa.
Ông chủ của bạn muốn bạn yêu nghề, để ông thâu được nhiều tiền hơn. Tôi hoá ra nóng nảy, cáu kỉnh. Một trong những tình trạng ghê gớm nhất của đời sống bây giờ là một nửa số bệnh nhân điều trị tại các nhà thương là những người mắc bệnh thần kinh hay loạn óc.
Elise Mac Cormick trong bài đăng ở nguyệt san Reader's Digest viết: "Nếu ta chịu nhận một tình thế không tránh được thì năng lực của ta được thong thả và giúp ta tạo được một đời sống phong phú hơn". Ông đáp: "Tôi nghĩ rằng cứ suy nghĩ hoài về vấn đề của ta, chỉ làm cho ta hoang mang và thêm lo. Ông theo lớp giảng của tôi.
Tôi có mua được một tấm hình chụp các nhà trong trại, cái làng nhỏ mới mọc, hãnh diện với cái tên "Serpentville, Froride" và gởi nó để biếu người đã biết cách pha một ly nước ngon bằng một trái chanh thật độc. Trông họ, ta thấy ngay là họ thất tình, đau đớn vì bệnh não. Họ biết rằng thế nào cũng chết và có mang theo nhiều thuốc phiện để dùng trong những trường hợp như vậy.