Tôi để vài ngày trôi đi. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi.
Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Khi bạn rời bàn, bỏ bút. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa.
Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì.
Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Nhưng đây là một trận bóng. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa.
Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn. Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Tôi từ giã mái trường cấp III.
Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.
Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con.
Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.
Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.
Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này.