Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn.
Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội.
Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Bạn lại cười một mình. Thế đã là tốt lắm rồi.
Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn. Cả món tinh thần cũng thế. Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào.
Bác là bác rất không hài lòng. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy.
Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng.
Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch.
Thứ mà tôi hay bẻ bai. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn.
Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên.