Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng.
Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em.
Em chỉ thích những anh nho chín. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Càng xa em ta càng thấy yêu em.
Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Tôi để mẹ dắt tôi đi.
Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.
Họ ngắm nhau hồi lâu. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó.
Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Cậu em thế là tạm biệt rồi.
Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Chúng tôi đã chết rồi.
Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Con không nói thì làm sao mẹ biết. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.
Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?.