Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống.
Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp. Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích.
Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.
(Còn với đàn ông thì không thích rồi). Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Dù biết là tạm thời thôi.
Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi.
Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.
Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.
Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì.
Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh.