Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Tôi định kêu to hơn, lại thôi. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.
Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em.
Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch.
Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới.
Họ ngắm nhau hồi lâu. Chưa có gì để không thích. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.
Ta thấy đã đủ ớn rồi. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Đơn giản là để sống.
Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ.
Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Phải cạo râu đi nghe chưa. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều.