Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó.
Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Rồi bảo cảm ơn ta đi.
Tuổi phát dục đâm không bình thường… Vẫn chứng nào tật nấy. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn.
Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ.
Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế. Lải nhải cũng là chơi. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến.
Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Trong công viên thì toàn ma cô. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình).
Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.
Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.
Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác.