Con sông trước mặt thật xanh và êm. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Tôi cũng tưởng mình đùa.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.
Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn.
Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng.
Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.
Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.
- Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị.