Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.
Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả.
Đừng thuyết giáo vô ích. Cái này họ cũng nhầm. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học.
Đường thông hè thoáng. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Chẳng ai bóc lột ai cả.
Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.
Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.
Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Sáng nay chép bài một tí. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.
Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.
Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.