Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Thôi về đi kẻo vợ con mong. Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình.
Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính.
Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ.
Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… Mai đi học về phải cạo râu. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.
Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ. Người bảo đời là bể khổ. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.
Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Bạn cần trả công và cả tự do.
Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Trinh sát phán đoán: Người quen. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.
Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.
Để nấu cơm cho anh ăn. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng.