Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó. Cảm thấy khỏe hơn một chút.
Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Rồi đến nằm bên nàng. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết
Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú.
Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm.
Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. - Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn.
Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Vừa lo lắng, vừa háo hức. Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi.
Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.
Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Bác không thoát được ra đâu. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi.
Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn. Giấc mơ cũ rồi mà.
Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Chỉ có con mèo không ngược.