Lại đánh một canh bạc nữa. Sai là vô trách nhiệm. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.
Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông. Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Đừng nhầm bạn với tôi.
Thấy mặt mình mát lạnh. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường.
Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi.
Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. (Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất.
Mấy người này trông nhát lắm. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.
Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng.
Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn.
Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. Đừng làm mọi người buồn lo. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.