Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu. Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.
Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.
Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Không lại phản tự nhiên quá. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.
Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Màu mận đương độ chín. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.
Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.
Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc.
Hoặc tôi chuyển lớp. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.
Nhưng mà chắc là ra được thôi. Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa.
Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Em sẽ thôi là một sinh linh. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến.