Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm.
Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ.
Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.
Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn.
Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Đúng mà cũng không đúng. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.
Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy.
Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Khoảng cách vô hình.
Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài.
Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng.
Thôi thì tôi im lặng. Đó là hạn chế của bạn. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường.