Bảo keo xịt tóc miễn phí. Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.
- Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Sáng nay chép bài một tí. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng.
Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. What I fell what I know never shine through what Ive known
Nhưng đây là một trận bóng. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai.
Chắc hôm nay có việc gì. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.
Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.
Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ. Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo.
Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu.
Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy.
Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế.