Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Tác phẩm Bật dậy nào. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế.
Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Đời sống cần những đột biến.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Tôi để vài ngày trôi đi. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.
Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?
Lần sau không thế nữa nhé. Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo.
Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua.
Đã bảo chả thích viết đâu. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Vừa lo lắng, vừa háo hức.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng.