Không chắc tại số phận. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Bác đã ra tay thì bật dậy nào.
Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.
Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Cái đó, chúng đưa ra không khó.
Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất.
Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.
Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.
Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn.
Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Có thể phơi phới niềm tin. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.