Nhưng những lời khuyên bảo của ông tới bây giờ vẫn còn quý không kém hồi hai mươi lăm thế kỷ trước. Cho nên ngay đầu câu chuyện, bạn phải đưa người đó vào con đường có lợi cho bạn: con đường đồng ý với bạn. Còn ông thì vẫn thường nói với mọi người rằng bà là nhân vật quan trọng nhất trong đời ông.
Bây giờ ta hãy tự hỏi: Những cơn thịnh nộ đó, những lời đay nghiến đó, cái lối bù lu bù loa đó có cải thiện ông Lincoln chút nào không? Một ngàn lần không. Đàn bà biết rằng đàn ông biết những điều đó. Chẳng những máy không hư hỏng chút chi hết mà lại còn tốt lắm.
Để tôi mang về vẽ lại hết. La Rochefoucauld nói: "Ta tỏ ra vẻ hơn bạn, thì bạn sẽ thành kẻ thù của ta; chịu nhường bạn, thì bạn sẽ liên kết với ta". Vậy mà biết bao người một đời lầm lẫn không chừa, không biết định luật đó.
Tourgueniev là một đại văn sĩ Nga, thế giới đều biết danh. Đó, cách cư xử của bà Eugénie đem tới kết quả như vậy đó. theo học lớp giảng của tôi, kể lại cho tôi nghe như sau này:
Sau khi nghiên cứu tất cả những câu trả lời, một bác sĩ đề xướng cuộc điều tra đó, không ngần ngại gì tuyên bố trên báo rằng ông tin chắc phần nhiều những vụ ly dị do sự lỗi nhịp trong cuộc mây mưa. Còn ông Paderewsky, một nhạc sĩ dương cầm nổi danh, rất được lòng người bếp da đen hầu ông trong toa xe lửa riêng của ông. Vì quyết tâm tỏ tài, ông ra công gọt giũa bài thuyết pháp của ông còn tỉ mỉ hơn văn sĩ Flaubert nữa.
ở sở về, cha rình con ở ngoài đường. Nó mơ mộng muốn thành một danh ca. Có khách nào dám chỉ trích xe của anh ư, anh đỏ mặt tía tai lên, chỉ muốn nhào vào bóp cổ người ta.
Không có một cuộc thách đố như vậy. Vậy, muốn sửa đổi một người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ: Ông lại khuyến khích cho ông chủ nói.
Viên kiến trúc sư dắt ông Adamson vô phòng ông Eastman, ông này đương cặm cụi trên bàn giấy một hồi lâu mới ngửng đầu lên, tiến lại gần hai ông kia nói: Chào hai ông, các ông có việc chi?. Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc. Tôi gắng hết sức để nói, nhưng chỉ phát ra được một tiếng khàn khàn.
Lần này thì ''bị" rồi. Những điều đó cần cho chúng tôi mỗi tuần để lựa kỹ những giờ phát thanh tiện hơn hết. Lúc đó mặt trời ở sau đám mây ló ra, tươi tỉnh cười với khách bộ hành.
Khi ông Adamson tới, viên kiến trúc sư dặn: Ông Eastman bận việc lắm. Nên ôn tồn ngọt ngào, không nên xẵng. Đó, chỉ vì vậy mà ông khen tôi là nói chuyện khéo, sự thiệt tôi chỉ là một thính giả kiểu mẫu và biết cổ vũ ông nói thôi.