Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh?
Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu.
Có lí do cũng không khóc. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Dù lúc này mắt không có nước.
Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít.
Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.
Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Nhất là một khuôn mặt cũ.
Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.
Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.
Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu.