Gặp mặt ông, tôi liền xin ông cho coi vật quý đó. Tôi suy nghĩ và hai ngày sau tôi lại tìm người đó, và nói: Thứ này bằng cây sồi mọc bên Anh, phải không ông? Hơi khác thứ sồi mọc bên ý.
Phải, độ năm giờ, ông trở lại, may ra tôi có khá hơn không". Chịu không nổi họ! Họ đầy tự phụ, say mê về cái quan trọng của họ! Nực cười nhất là một số trong những kẻ đó lại được mọi người coi thuộc giới thượng lưu! Kẻ nào chỉ nói về mình thì chỉ nghĩ tới mình thôi. Khi ta có lỗi, ta có thể nhận lỗi riêng với ta.
Đừng giễu sự lầm lẫn, sự ngu muội, sự giận dữ của họ. Luôn luôn vẫn giữ ý sai của mình. Họ leo lên mái nhà chung quanh, dùng hơi cay và trong hơn một tiếng đồng hồ, cả một khu mỹ lệ nhất của Nữu Ước vang lên tiếng súng và tiếng "lạch tạch" của liên thinh.
Và người đó là ai? Chính là ông Ken R. Ông Gaw không đòi mà được. Anh phải lên Nữu Ước, kiếm thầy học, luyện thêm nó đi.
Thiệt là một cha thú tội với con, âu yếm cảm động và thân mật! Thứ nhất, có một bà quê quán ở Concord, miền Messachusetts, không tiếc lời chua ngoa, mạt sát tôi y như tôi đã buộc tội cô Alcott là mọi ăn thịt người ở Nouvelle Guinée vậy. Những lời nhận xét đó phải viết lên giấy và không ký tên, như vậy tự do tỏ được hết những ý nghĩ thầm kín nhất của mình được.
Chịu không nổi họ! Họ đầy tự phụ, say mê về cái quan trọng của họ! Nực cười nhất là một số trong những kẻ đó lại được mọi người coi thuộc giới thượng lưu! Kẻ nào chỉ nói về mình thì chỉ nghĩ tới mình thôi. Một buổi trưa, có việc đi qua các xưởng của ông, ông bắt gặp một nhóm thợ đương hút thuốc, mà ngay trên đầu họ có tấm bảng đề "Cấm hút thuốc". Vậy muốn được người khác theo ý mình, nhiều khi nên theo quy tắc thứ mười: Gợi tình cảm cao thượng của họ"
Tôi biến thành một người mới, sung sướng, có lòng từ thiện và được mọi người thương. Chị như bê con, đưa ngón tay vào mõm con vật như mẹ cho con bú, và con vật ngoan ngoãn đi theo ngón tay chị mà vào chuồng. Tôi sẽ làm cho ông đổi ý".
"Nhưng ông phải có vài người giám thị chứ? Không thể tin hết thảy các khách ăn được". Hai người lại đứng trước cửa sổ, ông Eastman nhũn nhặn và kín đáo như thường lệ, lấy tay chỉ những công cuộc ông đã gây dựng để giúp nhân loại. Cả hai đều trái ngược nhau về mọi phương diện, nhưng có chỗ này giống nhau: Hạnh phúc hoàn toàn trong gia đình.
Cũng có một người kỵ hiến binh đi coi rừng nhưng y không làm tròn phận sự, cho nên những đám cháy vẫn tiếp tục. Nhà kỹ nghệ giữ lời hứa và tòa nhà cất xong đúng hẹn. Tại sao ta thương loài chó? Tại chúng tung tăng, vui mừng đón rước ta, làm cho ta vui lòng khi thấy chúng.
Overstreet viết: "Hành động do những thị dục căn bản của ta mà phát sanh. Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng. Với một giọng êm đềm bà nói: "Dượng cháu mua chiếc xe này được ít lâu thì mất, từ hồi đó cô chưa đi nó lần nào hết.