Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn.
Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay.
Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Tôi cũng tưởng mình đùa.
Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Có gì để thanh minh. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng.
Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Chúng tôi làm theo luật.
Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi.
Người bảo đời là một bát sơri. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Phải, đó là tôi tự cô lập mình.
Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn.
Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác.
Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.