Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.
Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Tự giác làm một số việc. Hoặc biết nhưng không rõ.
Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Rồi lao đầu vào sáng tác. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.
Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian.
Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Có lí do cũng không khóc.
Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II.
Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.
Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Tôi ngồi như tượng đá. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.
Không lại phản tự nhiên quá. Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.
Là oang oang toàn thứ mình không biết. Khá nhẹ nhõm và yên bình. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi.