Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Người bảo người là ác.
Và họ cũng sẽ khổ lây. Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi.
Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Tự giác làm một số việc. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước.
Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel.
Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Thất vọng, tụt giá rồi. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết.
Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng.
có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Này, lấy cho chú bao thuốc.
Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.
Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.