Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì. Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại.
Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Ôi, thói quen của con người. Mình không bao giờ thả.
Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi. Tôi làm trong năm phút. Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính.
Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.
Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.
Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng.
Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Có điều, em chã thích. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.
Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi.
Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.