Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Cảm giác như không thể lành lại được. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu.
Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Chưa nổi, đồng chí ạ.
Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó. Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại.
Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Có lẽ là phim hình sự.
Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết.
Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn.
Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực. Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.
Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà.
Bác cũng bị đau chân. Thi thoảng viết nhưng không tiện. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.
Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật.