Dabasir nói với Kauskor, người chủ tiệm, đang nở nụ cười tươi rói trên môi: Thôi, cậu hãy cố gắng đi theo một con đường của riêng mình và cầu mong cho những vị thần sa mạc sẽ che chở cậu. Hàng ngày, anh được choàng lên người tấm mền sặc sỡ và chẳng làm gì ngoài việc mang ông chủ đi đến nơi nào ông ấy thích.
Ông chủ của cậu và những kẻ hầu cận của ông ta đang ở rất xa nơi này. Vì vậy, anh ta quyết định rủ nhiều người bạn cùng góp vốn đầu tư. Kế hoạch này đã có mười hai người tham gia.
Hãy mang cho cậu ta một bát nước. Ngoài các công trình thủy lợi, Babylon có một thành tựu nổi bật thường được mọi người nhắc đến. Công việc đã giúp tôi gượng dậy sau những nghịch cảnh của cuộc đời.
- Nếu gặp ông ấy trong đêm tối, tôi sợ không kiềm nổi lòng tò mò muốn sờ vào túi tiền của ông ta, xem nó lớn như thế nào… Trải qua một thời gian dài, tôi đã tìm ra bảy cách chữa trị cho cái túi vốn xẹp lép của mình. Sharru Nada kể tiếp:
Một số người lặng im, bởi vì họ không hiểu được ý nghĩa câu chuyện của ông Arkad. Cậu phải tìm cách để họ muốn mua mình. Nếu không, cậu sẽ bị bán vào làm nô lệ xây tường thành.
Nếu ông không làm việc, ông sẽ không tìm được niềm vui trong cuộc sống. Tôi đã trở về Babylon bằng linh hồn của một con người tự do và làm chủ bản thân tôi. Trong khi những người nô lệ của tôi căng lều ra để ngủ tạm qua đêm, tôi buồn bã và không ngủ được nên trở dậy đi hóng gió.
Nếu bây giờ chúng ăn, chúng sẽ như thế nào nhỉ? Chúng sẽ đánh nhau bất kể sống chết để tranh giành miếng ăn mà không cần biết tới ngày mai sẽ như thế nào. Nhiều nhà khoa học đã xem nền văn minh của Babylon và những đô thị khác trong thung lũng sông Euphrate là những thành thị cổ xưa nhất. Sau đó, cháu tha hồ tổ chức nhiều bữa tiệc như thế mà không ảnh hưởng đến số tài sản của mình.
- Vậy là bà đã hiểu được những gì con nghĩ trong thời gian qua. Theo tôi nghĩ, những người cho vay tiền thường sẵn lòng giúp đỡ những ai muốn có một ngôi nhà và đất đai riêng của mình. Nhưng tôi không rút ra được bài học nào cả.
Tôi đã nhiều lần đến đòi nợ, nhưng hắn trả lời tỉnh bơ: "Tôi thật sự không còn một xu để trả nợ cho anh, cuộc sống của tôi hiện rất khốhổ. Hãy nhìn vào những người già và đừng quên rằng đến một ngày nào đó, bạn cũng sẽ già yếu như họ. Đó là tình cảnh mà ông đã phải sống trong những ngày tháng ấy.
Và một trong những người khách đó không ai khác hơn chính là ông nội của cháu, ông Arad Gula. Nabonidus đành bỏ thành và chạy trốn khỏi vương quốc. Tôi chưa biết bằng cách nào mà họ luôn có nhiều vàng như vậy, nhưng sự giàu có của họ luôn được duy trì, cuộc sống của họ vẫn sung túc, đầy đủ và họ vẫn được mọi người kính trọng.