Và tôi rất thích trò chuyện với bà. Tại sao bạn không tập hỏi một cách văn vẻ và sâu sắc hơn? Cuộc trò chuyện của bạn có thể sẽ thú vị hơn nhiều đấy. Nhiệm vụ của tôi là chờ đến 9:30, tôi sẽ gạt cần điều khiển tắt sóng đài ABC, rồi nói vào micro: Đây là đài phát thanh WKAT-Miami, Miami Beach.
Chúng ta hãy tham khảo và đánh giá bốn phong cách riêng của bốn luật sư thành công nhất nước Mỹ vào nữa cuối thế kỷ 20. Ngay từ sáng sớm tôi đã véo tai bên trái, đập tai bên phải, tự nói với mình: Ráng tỉnh táo! Ráng tỉnh táo!. Có lúc rút lui thì hẳn sẽ có lúc bạn muốn quay trở lại nhóm trò chuyện cũ.
Suốt tuần đó tôi đâu có ngủ được. Ngoài ra, ông đang chỉ đạo những phiên tòa về một dự luật chống độc quyền, đã được tòa án tối cao thừa nhận vào thập niên 1920. Cuộc trò chuyện tự nhiên và chân thành như thế thì mới thích chứ! Dĩ nhiên nó không chữa được tật nói lắp, cũng không thay đổi được xuất xứ của một anh chàng nhà quê, nhưng nó giúp bạn tạo được lòng tin ở người đối diện.
Những bài thảo luận của họ choán hết tâm trí của tôi trong suốt chuyến bay trở về Washington. Bạn sẽ chẳng ưa gì tôi nếu tôi bắt chước giọng nói và dáng vẻ của ngài Laurence Oliver đáng kính, đúng không? Và nếu một sớm mai thức dậy, tôi muốn bắt chước cách nói chuyện giống các diễn viên kịch Shakespeare, chắc hẳn tôi sẽ bị cười nhạo cho xem. Bởi vì sao? Vì Bob bao giờ cũng nói chuyện một cách hết sức chân thật, tinh tế và hài hước.
Chúng tôi đang ở xưởng in để in thiệp mời cho buổi họp mặt. Sam Levenson rất thành công nhờ biết chú trọng điều này. Trước khi nói những lời như vậy, tại sao bạn không nghĩ rằng khi nghe nó tang chủ còn xốn xang đến chừng nào.
Nhạy bén đặt ra những câu hỏi thú vị. John Lowenstein từng là một vận động viên bóng chày tài năng và nổi tiếng. Nếu nói rằng: Tôi từng luôn nghĩ rằng tôi sẽ trở thành một ca sĩ nổi tiếng (hay một diễn viên điện ảnh, một tuyển thủ bóng đá) thì câu nói này sẽ giảm đi phần nào sự lẫy lừng của ngôi sao mà bạn đang trò chuyện.
Đừng tiết kiệm những lời khen khi họ làm việc tốt. Phòng chật thì bảo khách ngồi gần, nhà rộng thì mời khách ngồi thưa ra. Chỉ cúi đầu trước danh dự và nhân cách tốt!.
Vì tự nhiên, nên nó có thể trở thành một phương pháp cực kỳ hiệu quả. Anh nhìn cảnh chúng tôi hối hả chuẩn bị, cảnh các phóng viên hết sửa ống kính rồi loay hoay giấy bút… Tôi để ý thấy hình như anh hơi ngơ ngác. Và phải luôn tự tin bình tĩnh nữa.
Trò chuyện trong những bữa ăn tối thân mật đối với tôi dễ dàng hơn nhiều. Bob Hope cũng khiến tôi thất vọng với lý do tương tự. Tôi tập đọc cho thật truyền cảm.
Tôi phỏng vấn Stevenson trong chương trình của tôi lúc còn ở Miami dưới thời tổng thống Kennedy. Những bộ óc khôi hài sẽ đem đến những tiếng cười. Giọng nói quen thuộc của Boom-Boom vang lên: Apple Tree ở vòng đua thứ ba, trường đua Hialeah.