Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy.
Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ. Bạn ghét sự đợi chờ.
Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà. Tôi đã đến đó và đã trở về.
Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ.
Và dễ sống hơn một chút. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người.
Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.
Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).
Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.
Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ.