Lý Lâm Phủ than đã đạt mục đích, trong lòng phấn khởi. Sau đó anh mới có điều kiện và thời cơ thong dong hoàn thành kế hoạch đã định. Chiêu này có rất nhiều ví dụ trong lịch sử Trung Quốc.
Đó là vận dụng cái gọi là sách lược tị thực kích hư (tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu). Họ thường có một loại tư bản nào đó làm chỗ dựa. cách giải quyết? Chiều nay tôi còn có việc gấp".
Có một đại gia đình người dâu út linh lợi khéo tay, tài trí hơn Hoàng đế Quang Tự cảm thấy nhân quyền và binh quyền đều nằm trong tay Từ Hi Thái hậu. Thầy ơi! Chúng ta đi đi thôi”.
Có người dùng phương thức tự trào để truyền đến đối phương sự đồng tình ưu ái. Bà chị dâu không muốn bế con mà muốn nhờ mẹ. Chớ có cho dầu vào lửa thành bi kịch cháy nhà ra mặt chuột.
Toàn quân phấn khí một bằng mười, đánh tan quân Tư Mã Tiêu nhiều gấp ba quân Thục. Đó là toàn bộ tinh hoa của nghệ thuật mở trương mục tình người. Không nghi ngờ gì một cánh quân mà quân sĩ có loại dũng khí chân chính như thế (không phục tùng mệnh lệnh chỉ huy) càng nhiều thì chiến bại càng nhiều, thậm chí có thể nói không trận nào không chiến bại.
Có thể lấy giả làm nhân, lấy hư che thực, hư thực bất định. Dồn hết sức hét to: "Dừng tay!" sẽ giảm bớt khí chế hung hăng của họ. Ngồi nông trong ghế bành chính là một ví dụ.
Chiêu đãi hay tặng lễ vật sao cho đúng phép, đúng lúc là cả một khoa học. Sáng sớm hôm sau khi quân địch sắp rút quân, Liêm Phạm ra lệnh quân lính ăn cơm sớm rồi xông thẳng vào doanh trại Hung Nô. Mỗi năm bán chiếc cũ mua chiếc mới, người ta tưởng như anh ta giàu có lắm.
Trong những cuộc võ mồm, anh chớ nên chờ đối phương nói rồi mới phát biểu một cách bị động theo ý kiến của họ. Các cô tiếp thị thường dùng chiêu này vừa nói vừa áp sát khách hàng một cách tự nhiên. Nhưng không phải bất cứ việc gì cũng dùng thái độ biểu hiện mơ hồ.
Muốn đứng vùng trong trường đời phải chuẩn bị công lực. Cảnh Công nói: “Lúc đó Hoàng Hà sóng to cuồn cuộn, nếu tướng quân không chém quái vật, tính mệnh của ta khó vẹn toàn. Tĩnh lặng, kiềm chế, không cười nói bừa bãi, thích cô độc, không thích giao du thường là người có tính cách cô độc.
biên tập viên lại đến gặp nhà văn thì tình cờ đã đọc trên một tập san bài nói về nhà văn này. Tất nhiên là nói lại một lần bằng ngôn từ chính xác để cải chính chỗ lỡ lời nói sai. Chúng tôi rất lấy làm ân hận đã khiến cho ông ta mấy tuần lễ qua ăn không ngon, ngủ không yên".