Điều gì đã thúc đẩy anh coi trọng sinh mạng của những con người mà anh ta không hề quen biết thế? Và anh ta đã hy sinh tính mạng mình vì những người ấy? Hay là anh có những nguyên tắc riêng khiến nhiều người muốn làm bạn với anh cũng không thể?" Anh ta nói, "Tôi chỉ cảm thấy họ không phải là bạn tôi". Họ thường tập trung vào khía cạnh xấu nhất của tình huống và như thế nó gây ra cho họ sự sợ hãi và thất vọng.
Lúc đó đang chơi cho đội Cleveland Browns. Bạn có biết câu chuyện chạy một dặm trong 4 phút không? Từ trước tới nay, người ta vẫn tin là không ai có thể chạy một dặm mà chỉ mất 4 phút thôi. Hiểu được Hệ thống chủ đạo điều khiển mọi thái độ con người là một khoa học đích thực được chi phối bởi những định luật và những hành động và phản ứng có thể đoán trước được.
Anh hỏi, "Làm cách nào tôi có thể sử dụng điều này để trốn thoát? Và ngay lập tức anh đã có câu trả lời. Nếu bạn muốn cảm thấy mình đang ngất ngây vui sướng ngay lúc này, bạn có thể làm được không? Rất dễ. Như tôi đã từng nhấn mạnh nhiều lần, chỉ biết phải làm gì mà thôi không đủ: bạn còn phải làm điều bạn biết.
Nhưng đừng khai triển một ngân sách; hãy khai triển một kế hoạch chi tiêu. Họ chỉ đơn giản trôi theo dòng. Và cảm giác chắc chắn của chúng ta về bản thân mình tạo thành những ranh giới cho cuộc sống chúng ta.
Nhờ nó, tôi đã bỏ được căn hộ bé nhỏ(không có nhà bếp, nên tôi phải rửa chén trong bồn tắm) để chuyển sang ngôi nhà của gia đình tôi hôm nay, Del Mar Castle. Cần có điều gì để bạn cảm thấy mình xuất sắc trong bất cứ lãnh vực nào của đời sống bạn? Quan hệ yêu đương, gia đình, buôn bán và xã hội.
Lý do là vì quá nóng ruột muốn đạt những hiệu quả cao nhất trong thời gian ngắn nhất, chúng ta tạo nên một thế quân bình không hợp lý giữa sức khoẻ và sự dẻo dai và phải gánh chịu hậu quả. Hãy nghĩ ra một tình huống làm bạn cảm thấy buồn, thất vọng, hay tức bực. Một ví dụ mà nhiều người chúng ta có thể gặp là về tiền bạc.
Nhưng kinh nghiệm cuộc đời dạy mỗi người chúng ta một hệ thống đánh giá riêng cho mình trong việc coi cái gì là đau khổ, cái gì là hạnh phúc. Thực ra, cuộc đời đòi sự quân bình. Hồi còn trẻ, tôi quen chú ý tới những con người giàu kinh nghiệm, những con người thành đạt, có nhiều cống hiến và có ảnh hưởng đến đời sống của những người khác.
Rõ ràng, Ed Roberts đã quyết định tập trung chú ý về một điều khác hẳn phần lớn những người cùng ở trong hoàn cảnh như anh ta. Lúc đầu chúng ta đề ra những mục tiêu to lớn, chúng ta nghĩ không thể đạt được chúng. Nếu chúng ta muốn thay đổi đời sống và điều khiển định mệnh của mình, chúng ta cần ý thức chọn lựa những từ mà chúng ta sử dụng và cần liên tục cố gắng để mở rộng mức độ chọn lựa từ của chúng ta.
Chúng ta phải coi mình là nguồn gốc của sự thay đổi. Khó khăn là ở chỗ hầu hết chúng ta không nhận ra rằng chúng ta không ngừng điều khiển lẫn nhau và uốn nắn thái độ của nhau. Khi những học viên (thành viên của băng tội phạm) được hỏi tại sao chúng có thể giết một người, chúng đọc ra vanh vách một tràng 37 lý do, trong đó có những lý do sau đây làm tôi giật mình: Nếu có ai nhìn tôi ra vẻ giỡn chơi, nếu có ai hỏi tôi ở đâu, xin tôi một đồng, nếu có ai đi đứng buồn cười, nếu có ai đụng vào miếng bánh tôi đang cầm, nếu có ai cắt tóc tôi xấu.
Sau khi nhờ được chuyên gia huyền thoại là thiếu tá quân đội Arthur "Bull" Simons đứng ra chỉ huy cuộc đột kích gan lì này, ông mau chóng tập hợp đơn vị xuất sắc của các tổng giám đốc của mình để thực hiện kế hoạch phá nhà tù. Nhưng kinh nghiệm cuộc đời dạy mỗi người chúng ta một hệ thống đánh giá riêng cho mình trong việc coi cái gì là đau khổ, cái gì là hạnh phúc. Khi bạn xét lại những kinh nghiệm đã có ảnh hưởng tích cực đối với cuộc đời mình, bạn cũng đừng quên nghĩ tới một vài kinh nghiệm mới mẻ nào đó có thể rất có giá trị và đáng để bạn theo đuổi.