cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi.
Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.
Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Sự im lặng cũng rưa rứa.
Thế có phải đỡ cho cả hai không. Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.
Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Bao người làm được sao mi không làm được.
Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.
Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.
Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Ăn xong lên giường nằm. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.
Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên.
Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Lải nhải cũng là chơi.