Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.
Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.
Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình.
18 tuổi là được tự do. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.
Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.
Như những lúc tôi không cần em. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.
Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì.
Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường.
Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng.