Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.
Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được.
Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Ôi! Những tiếng còi xe.
Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó.
Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy. Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn.
Xung quanh chỉ có đổ nát. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.
Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công.
Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Bạn lại cười một mình. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý.
Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật.
Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Mi thì làm sao điên hoặc chết được.