Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Bắt đầu khó nghĩ đây.
Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước.
Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Bạn lại muốn lưu lại. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.
Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.
Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được.
Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.
Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Cứ như người từ trên giời rơi xuống.
Rồi hắn biến đi đâu đó. Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn.
Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió. Cái cuối có phần họ nói đúng. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.
Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt.