Bài thơ đó là nhà soạn kịch trứ danh ở Ấn Độ là ông Kalidasa làm và ông William Osler chép lại, luôn luôn để trên bàn giấy ông: Do đó mà chúng tôi kí tên chung với nhau [2]. Lại cũng không có vốn.
000 người xin việc để ông rút kinh nghiệm mà viết cuốn Sáu cách để tìm việc làm. Trời cho ta tài năng nào thì tận dụng tài năng đó. Bây giờ tôi bận việc tới nỗi không có thời gian để buồn lo.
Lập tức, ông già đáng thương này nhoẻn cười và bảo tôi: "Trời hôm nay đẹp quá nhỉ". Chao ơi! Không bao giờ tôi quên mùi hôi ấy. Thức ăn hết mà dầu lửa cũng hết.
Nhìn vào thì hai hình chồng lên như thành một, làm ta cảm tưởng hình đó có bề sâu và bề xa. Ông chết tức thì, còn bà bị thương nặng đến nỗi bác sĩ nói phải suốt đời nằm liệt. Tôi bỏ tuốt cả, nghỉ ngơi rồi thì yên chí đợi chết, tôi ngủ được.
Rồi tôi mở vòi hơi [26] mà không châm cho cháy. Như vậy có thể gặp được dịp may là viên đô đốc Nhật bận việc quá sẽ quên điều tôi đã làm. Ông Hoàng xứ Galles, bây giờ là công tước Windsor đã nếm cái nùi ấy.
Nó đã ảnh hưởng sâu xa và lâu bền tới đời sống của tôi. Chứng cơ là bức thư của ông đầy những lỗi vậy". Mỗi ngày ngủ một giờ vào lúc năm, sáu hay bảy giờ, tức là bạn đã tăng thêm 60 phút cho đời sống hoạt động của bạn hay nói cho rõ, bạn đã kéo dài thời gian bạn thức trong một ngày.
Việc đó không phải dễ, vì trong khi chúng ta lo lắng, cảm xúc thường lên tới cao độ. Tôi có mua được một tấm hình chụp các nhà trong trại, cái làng nhỏ mới mọc, hãnh diện với cái tên "Serpentville, Froride" và gởi nó để biếu người đã biết cách pha một ly nước ngon bằng một trái chanh thật độc. Thế mà, tối đó, tôi lại thấy chú gấu Bắc Mỹ để cho một con vật khác đứng gần nó và không những thế, lại cho con vật này ăn cùng nữa: con chồn.
Ông là người đầu tiên và độc nhất tỏ lòng thương hại cái kẻ ở trong bếp nóng như thiêu. Công ty bán sách dọa nếu không bán chạy hơn sẽ không cho mượn tiền trước nữa. Đi một khúc đường ngắn với bà vợ càu nhàu, có thể mệt hơn là sánh vai đi 20 cây số với một giai nhân mà mình thương yêu.
Tôi biết rằng khó học được cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác. Báo chí cũng hùa vào công kích nữa. "Tôi đã hành động như thằng ngu và lỗi lầm của tôi nhiều vô kể".
Chúng ta thường can đảm đối phó với những nạn ghê gớm, mà lại để cho những nỗi lo lắng nhỏ mọn vô lý nó thắng ta. Ông lại khuyên các sinh viên mỗi buổi sáng, mới thức vậy, đọc kinh "Lạy cha": Phương pháp để giúp cho những người thắc mắc, lo lắng và cực trí có cơ hội thổ lộ tâm tình đã được áp dụng trong lớp Thần kinh học thực hành tại bệnh viện Boston.