Và như vậy tôi thấy lợi vô cùng. Mà người bán hàng nào giúp chúng ta giải quyết được những cái đó, chỉ cho ta hiểu rằng mua hàng của họ, hoặc để cho họ giúp thì chúng ta sẽ đỡ tốn tiền, đỡ mệt nhọc, khỏi buồn bực, khỏi đau, có tương lai vững vàng, thì kẻ đó không ép uổng chúng ta mà sẽ làm cho chúng ta tin và như vậy chúng ta sẽ mua! Vậy mà biết bao người suốt cuộc đời bán hàng mà không hề nghĩ tới quan điểm của người mua. Tại những cao lâu đó, khách ăn được đãi như người lương thiện, biết trọng danh dự.
Một ông bạn sành về các loài danh mộc đã lựa giùm tôi. Bạn ráng làm cho người đó nói: "Phải, phải" càng sớm càng hay. Tôi muốn vượt lên trên bọn đó.
Và vấn đề ăn của đứa bé giải quyết được tức thì. Hoàng đế tươi như hoa. Khăn bằng hàng Cachemire đồ xứ cổ, giường ghế đóng ở Pháp, bức tranh của họa sĩ ý Đại Lợi và những tấm màn bằng tơ, di tích của một lâu đài bên Pháp.
Họ sống bên nhau, như để trả một cái nợ tiền kiếp cho nhau vậy. - Tôi cho họ biết rằng tôi sẵn lòng nghe họ giảng giải rồi sau mới cho biết ý kiến của tôi. Nếu bạn biết chắc rằng người ta lầm mà bạn nói thẳng ngay ra, thì sẽ ra sao? Đây, thí dụ dưới này cho bạn thấy.
Ông sai một mật sứ đi hội nghị với các nhà cầm đầu châu u. Hội nghị của những hội đó họp ở đâu thì dẫu phải lội suối trèo đèo, vượt đại dương, qua sa mạc, ông cũng tới dự. Một hãng lớn nọ, chế dầu thơm phái ông James B.
Cận thần có người can gián Hoàng đế vì lẽ không được "môn đăng hộ đối". Nhưng Kémal không tỏ ra cho họ thấy rằng ông là người thắng. Tôi tưởng tượng nhà buôn đó tự nhủ: "Nếu ông ta đương gặp sự khó khăn, thì có thể nhờ cậy mình được.
ÔNg đã sớm hiểu bài học đó. Chamberlain với một người thợ máy lại Bạch Cung giao xe cho Tổng thống. Nghệ thuật làm cho kẻ thù trở nên bạn thân, đến như vậy là tuyệt khéo.
Nhưng dù lý lẽ của ông diễn ra mạnh mẽ tới đâu, ông cũng không quên nói thêm những lời lịch sự êm dịu này: "Quyền định đoạt về ngài Bồi thẩm", "Thưa các ngài, điều này có lẽ đáng cho ta suy nghĩ. Những điều đó cần cho chúng tôi mỗi tuần để lựa kỹ những giờ phát thanh tiện hơn hết. ở trường, không có cuộc tranh biện nào mà tôi không có mặt.
Những sách ông viết về nó được hoan nghênh nhiệt liệt và dịch ra mười hai thứ tiếng. Sau bữa cơm, ông Eastman dắt khách đi xem ghế. - Tôi biết rằng hãng chúng tôi tính tiền rất đúng nhưng điều đó tôi không nói ra.
Rồi, mùng một tháng sau, ông Doe lại nhà tôi trả tiền nhà và cho hay, sau khi hỏi ý bà Doe, ông quyết định ở lại. Trong thương mãi và xã giao, sự nhớ tên người cũng quan hệ không kém gì trong chính trị. Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải".