Phòng số 4 (phòng tắm): 16. Như chúng ta đã biết, từ “Phobia” có nghĩa là sự sợ hãi (chẳng hạn, claustrophobia – nỗi lo sợ bị giam giữ). Điều khác biệt duy nhất giữa một đứa trẻ 7 tuổi để quên chiếc bút chì trên bàn với một giám đốc điều hành 45 tuổi để quên một bản báo cáo tại văn phòng là đứa trẻ sẽ không về nhà và nói rằng: “Mẹ ơi, làm thế nào bây giờ, trí nhớ của con không còn được như trước nữa…”
” Là một người làm việc liên quan đến lĩnh vực du lịch, tôi không đồng ý với giả thiết này. Những người có tính tình thân thiện và quan tâm thật sự đến một người thì sẽ nhớ rất rõ người đó. Bạn cũng miêu tả một cặp vợ chồng người Anh mà bạn gặp ở quán cà phê, và còn nhiều chuyện khác nữa.
Đồng thời, có một vấn đề về áp lực khi chép toàn bộ bài giảng. Chúng ta phải nhận thức được tình huống sự việc. “Cháu nghĩ rằng bác của cháu có uy tín”, một em nói, “bây giờ bác ấy đang phải nằm viện trong hai tuần.
Và vì vậy chúng ta tự hỏi – ai quả quyết rằng học ở nhà hoặc trong một môi trường yên tĩnh là cần thiết? Tại sao chúng ta có cảm giác bị giam lỏng? Từ “Playa” trong tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là bãi biên. Sự liên tưởng cũng liên quan đến các giác quan khác.
Như nhiều người khác, tôi cũng được dạy cho cách học bài “tốt nhất”. Việc sử dụng chữ viết tắt đã tồn tại nhiều năm nay. Đây là sự việc đã xảy ra với tôi tại một hội thảo nghề nghiệp ở Mĩ.
Khi bạn đã hiểu điều này thì không một ngân hàng nào có thể thuyết phục đuợc bạn rằng một chương trình cho vay cụ thể rất hấp dẫn, trong khi bản thân nó không hề hấp dẫn chút nào! (Đừng lo lắng! Phần lớn mọi người đều không biết tí gì về sự khác biệt này). Với cách này, trong tương lai, bạn sẽ có động lực để nhớ tên và những gì liên quan đến người mới gặp. “Bố ơi, bố nhìn này”, Danny gọi, “Con hà mã này rất giống cô Matilda!”
Khó khăn ở chỗ bà mù chữ nên không thể tính toán. Nếu bạn vẫn tiếp tục nghĩ về câu chuyện theo chiều ngược lại thì chúng ta sẽ lén nhìn vào một căn phòng (room). Chúng ta không thể thay đổi được quá khứ.
Tình huống này xảy ra ở hầu hết các cuộc trò chuyện. Thứ tài sản duy nhất tôi có (mà đa phần các sinh viên khác không có) là một trí nhớ đã qua luyện tập. Điều gí khiến cho chú chó không thích ngôi nhà cũ? Vì khu vườn sau nhà chỉ là một khoảng đất cằn cỗi và nó mơ ước có một khi vườn đầy hoa.
Và thực tế là chúng ta đã cố ghi nhớ số điện thoại đó. Bởi vì có người trong số hang nghìn người đi qua ông ta hàng ngày đã nhớ tên ông ta. Bạn hãy đề nghị anh Wang hay chị Yoshimoto giải thích ý nghĩa tên của họ.
Lúc này, cần đến gần họ và chủ động đưa ra tấm danh thiếp của bạn. Bạn đang tản bộ trên con đường nhỏ, hàng trăm người lướt qua bạn, rồi đột nhiên anh ta xuất hiện… Những người lấy tuổi tác để bào chữa cho mình nên thực hiện một thí nghiệm đơn giản sau.