Chẳng hạn, Susan chỉ cần biết con số doanh thu bán hàng của tháng trước và đi tìm bạn để hỏi. Xin thưa, tôi chẳng có tà thuật gì cả ngoài những bí quyết nho nhỏ. Cứ mỗi lần làm MC trong một dịp nào đó thì tôi lại được người ta kéo lại và hỏi rằng: Larry này, ai là khách mời thú vị nhất, ai là khách mời chán nhất trong chương trình Larry King Live vậy? Trong chương này tôi sẽ trả lời bạn câu hỏi đó.
Tôi đã học được một điều quý giá từ buổi phát thanh đầu tiên sáng hôm đó: sự chân thật. Thứ ba là, hãy lập một ban kiểm tra xem bạn đã nói những gì và nhanh chóng sửa đổi nếu như bạn lỡ nói một từ gì đó nhầm lẫn. Và Frank đã làm như vậy thật.
Bốn người đầu đều nói rất hay, nhất là vị giáo sĩ người Do Thái của Bob. Ông có thể bày tỏ cảm xúc và lập trường của mình mạnh mẽ hơn bất cứ ai trong thời bấy giờ. Bây giờ mới tháng giêng! Tôi đồng ý.
Những người có tài ăn nói nhất là những người luôn háo hức muốn tìm hiểu về mọi việc. Hãy tưởng tượng người ta sẽ cảm thấy như thế nào nếu bỗng nhiên bạn ngừng nói vì lúng túng với những bức vẽ minh họa? Khi bạn thao thao bất tuyệt với một tấm bản đồ treo ngược thì hậu quả còn tệ hại hơn! Điều quan trọng là phải tìm tòi và phát huy một phong cách nói cho riêng mình.
Một người New York có cái nhún vai bình tĩnh trước nhiều mối nguy hiểm trong cuộc sống. Nhưng nếu cô ấy nói: Ồ, tôi chẳng biết gì về Mike Tyson cả, sao hắn không được đấu nữa vậy?, điều này có nghĩa là bạn cần kể qua loa sự việc, nói đôi chút suy nghĩ của mình rồi nhanh chóng bắt sang một đề tài khác là vừa. Cách nói hết sức tự nhiên với những từ ngữ, những tiếng lóng khó hiểu nhưng lại có chiến lược và mục đích hẳn hoi.
Trong cái không khí hoàn toàn hỗn độn sau bài phát biểu của Stengel, nghị sĩ Kefauver nói lớn: Ông Stengel, tôi không chắc là tôi đặt câu hỏi có rõ ràng hay không Tất nhiên mọi khán giả đều nhìn thấy cảnh tượng khôi hài đó. (Bạn có biết Jeanette MacDonald? Cô ca sĩ nổi tiếng này cùng Nelson Eddy lập thành đôi song ca được mến mộ nhất nước Mỹ trong thập niên 1930-1940).
Thế là tôi lọt xuống luôn. Larry, cậu có điện, đường dây số hai người bạn đồng nghiệp của tôi gọi toáng lên, như thường lệ. Sau khi cho tôi biết giờ nào, ngày nào và tại đâu, ông hỏi: Anh sẽ nói về đề tài gì?
Phải biết tìm hiểu và đánh giá về người đối diện: Họ có thể hiểu vấn đề đó không, họ có quan tâm đến sự kiện này không… để khơi mào đề tài nói cho phù hợp chứ không bị lạc quẻ. Danny đã khóc ngay trong phòng thu thanh. À! Anh không nên lấy tên là Larry Zeiger nữa.
Đôi khi ta phải đương đầu với những tình huống khó xử không phải do ta gây ra. Shirley Povich nhà báo được giải thưởng Washington Post, cha đẻ của chương trình truyền hình Maury Povich đã nghiệm ra điều này. Các thầy cô giáo rất quen thuộc với điều này.
Thỉnh thoảng trong cuộc trò chuyện có những từ ngữ nào đó chẳng nằm trong mục đích phát ngôn của chúng ta nhưng lại gây tác hại không nhỏ là làm lộn xộn những gì chúng ta muốn đề cập, khiến người khác phải nghe những cái không đáng nghe. Lúc đó anh sẽ làm gì? Trước gọi dân gốc Tây Ban Nha nay đổi thành người Mỹ Latinh (Latino).