Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú.
Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).
Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.
Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Đến chỗ học không phải để học. Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi.
Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. - Ông quả là người biết lo xa. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.
Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.
Thôi, năm nghìn đi ạ. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.
Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. , bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra. Giấc mơ cũ rồi mà.