Ông chịu nhận rằng lời đó đúng. Sau khi chào hỏi cô tôi, ông hết sức chú ý tới tôi. Dù bà có lầm lỗi gì đi nữa, ông cũng không bao giờ chỉ trích bà, không bao giờ trách bà nửa lời, và nếu ai cả gan chế giễu bà thì ông chồm lên để bênh vực bà một cách chân thành dữ tợn.
Mà chúng ta muốn những gì? ít lắm, nhưng khi chúng ta đã muốn thì chúng ta nằng nặc đòi cho kỳ được. Tôi sẽ hết sức giúp ông để triệt cái thói đó đi. Bà quý của cải của bà, chỉ vì của đó làm cho đời sống của người bà yêu được dễ chịu hơn.
Tôi mà nói chuyện có duyên ư? Nhưng hôm đó tôi có thốt ra nửa lời nào đâu? Giả thử tôi có nói, thì câu chuyện đã quay ra một vấn đề khác rồi; vì về khoa thảo mộc học, tôi hoàn toàn không biết chút chi hết. Tôi biết rằng nếu những máy đó làm cho ông vừa lòng, thì ông sẽ đặt mua 700 máy khác. Xin bà kể cho tôi nghe".
Và, tức thì, không kịp nghĩ ngợi gì hết, tôi đã thấy tôi ngồi vào hội, lần đó là lần thứ nhất trong đời tôi. Do đó mà có lòng ái quốc - và có chiến tranh! - Tâu Bệ hạ, thần tưởng không một người nào ở Anh cũng như ở Đức, lại có thể tin rằng thần đã khuyên Bệ hạ như vậy được.
Rockefeller cũng theo cách đó, khi ông muốn xin nhà báo đừng chụp hình con ông. Trong châu thành Nữu ước này, tôi vào hạng người càu nhàu khó chịu nhất. Kẻ làm quấy oán trách đủ mọi người, mà chẳng bao giờ oán trách mình cả.
Chắc bạn viết văn sĩ đó: Chính là H. Vụ đó lằng nhằng như vậy và viên xếp phòng kế toán tính kiện khách hàng thì may sao, chuyện tới tai ông chủ. Ông nói, ngày nào ông cũng đọc nó, vì tin tức đầy đủ, rõ ràng, vì báo không lợi dụng những bản tính đê tiện của quần chúng, và vì những bài xã thuyết rất giá trị.
Mỗi lần sắp ra sân khấu, ông tự nói: "Ta mang ơn những người tới đây coi ta diễn trò. Cứ 100 bức thư mà ông Dyke thường gởi cho các tiệm bán lẻ hàng hãng ông sản xuất, để hỏi thăm tình hình, thì ông chỉ nhận từ 5 tới 8 thư hồi âm, nghĩa là từ 5 tới 8 phần 100. Nhưng những lời khuyên bảo của ông tới bây giờ vẫn còn quý không kém hồi hai mươi lăm thế kỷ trước.
Chính bà cũng biết vậy nữa. Tại đó, có kê một cái xe hơi hiệu Packard, gần như mới nguyên. Đọc những lời chỉ trích của anh em, tôi buồn lắm, nhưng nó có ích cho tôi.
Chẳng hạn không khi nào ông nói: "Làm cái này", "Làm cái kia. Ta sẽ bịp chúng dễ như chơi". Và điều đó chúng tôi tất nhiên là muốn tránh.
Cho nên không đợi chú ta gọi tôi lại, tôi vội vàng xin lỗi trước. Tôi có thuật lạ là biết dùng lời lẽ ôn tồn và những lời khen thành thật". Giường chở về nhà rồi, đứa nhỏ chạy kiếm ba nó, khoe: "Ba, ba, lên coi giường của con đi, chính con đã mua đó!".