Chẳng phải trong bóng chày, chúng ta có một bảng danh sách phân loại các lỗi đó sao? Vì thế, khi lỡ phạm sai lầm bạn hãy bình tĩnh nhận trách nhiệm và khéo léo xử lý nó. Tôi không thể trả lời câu hỏi này được vì tôi không rõ lắm. Cuomo làm tôi ngạc nhiên: Ý tưởng này thú vị đây! Khán phòng có cả ngàn cảnh sát trưởng, và tất cả họ đều ủng hộ bản án tử hình.
Và hãy thử hỏi về những người con của ông xem, bạn sẽ thấy vị phó tổng thống này có một trái tim ấm áp và nhân hậu. Nhưng dù sao thì bạn cũng nên cẩn trọng. Họ nghĩ tới gì, nói tới gì, đề cập ai, đều là những kinh nghiệm đa dạng được rút ra từ đời sống thường nhật.
Bản thân tôi cũng ngại khi nói đến vấn đề này. Thứ hai là tầm quan trọng của sự mạnh mẽ, quyết đoán. Anh có văn phong thẳng thắn và sâu sắc.
Chú ý xem họ có muốn nói gì hay không và sử dụng ngay câu hỏi của Henry Kissinger: Còn bạn, bạn nghĩ gì về vấn đề này?. Cuomo biết rõ người nghe ông nói thuộc thành phần nào. Thế là gần cuối chương trình, khi tôi nói lấp lửng về vấn đề này thì đùng một cái, Perrot nói rằng ông ta sẽ ra tranh cử tổng thống nếu được bỏ phiếu trên khắp 50 bang.
Cha là người mà tôi gần gũi nhất. Tôi nghĩ rằng chỉ có Joe cha mới biết phần còn lại của câu chuyện. Nếu ai hỏi bạn câu này thì bạn sẽ làm gì? Cố gắng nghĩ đến một cái tên.
Sự khôi hài là một trong bốn yếu tố quan trọng để anh thu hút khán giả và cả tôi nữa. Tôi liếc nhìn đồng hồ…11:07. Nếu trao cho hắn số tiền ấy, chắc chắn hắn sẽ nướng ngay vào sòng bạc và các hộp đêm trong phút chốc.
Họ sẽ nghĩ rằng ý bạn nói bất cứ ai cũng có thể làm được như họ. Lúc ấy chưa có điện, chưa có radio hay truyền hình mà chỉ có những cơn dịch bệnh hoành hành không thuốc chữa. Hãy biến chúng thành của bạn! Hãy nói từ trái tim bạn một cách trung thực nhất.
Thế nhưng thích hay không thích thì chúng ta cũng thử nghiên cứu và đánh giá nó xem sao. Phát thanh viên muốn thành công thì phải biết chia sẻ với khán thính giả những vấn đề mà họ gặp phải, những suy nghĩ chân thực của họ. Cuomo hoàn toàn có thể chọn một đề tài nói an toàn và nhẹ nhàng hơn.
Những bài thảo luận của họ choán hết tâm trí của tôi trong suốt chuyến bay trở về Washington. Trò chuyện với Richard Nixon, bạn khỏi lo rằng không có đề tài nói hay đến lúc chẳng biết nói gì. Không phải chỉ khi bắt đầu và kết thúc câu chuyện, mà trong suốt thời gian nghe và nói, bạn nên tập thể hiện cảm xúc, mối liên hệ của mình qua đôi mắt.
Bạn có muốn giống như ông sếp đó? Ồ, chớ nên làm rạn vỡ mối quan hệ với những người cùng làm việc, nhất là trong những trường hợp họ không có lỗi. Thứ hai, bạn sẽ bị mang tiếng xấu là người hay khoe mớ kiến thức vĩ mô, hoặc là người không đủ trình độ để diễn giải rõ ràng cụ thể! Liệu sau đó còn ai muốn nói chuyện với bạn? Ba đứa chúng tôi được mời lên văn phòng ngay sau đó.