Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò.
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Không phải học con phải về đây ngay chứ.
Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Không biết thì khó trách. Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát.
Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ. Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất.
Viết là một lao động kỳ diệu. Tôi thấy thế là tốt. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.
Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế.
Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.
Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.
Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Bao người làm được sao mi không làm được. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao.
Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú.